Journal

Chụp film, có lẽ chỉ là cái thú

Tôi lấy cái tựa như trên là vì tôi muốn có đôi chút cảm nhận khác đối với tác giả của bài viết “Chụp film không chỉ là cái thú”.

Nhiều người cho tôi thừa hơi, dở người khi bỏ con D90 ở nhà mà ngồi ôm con FM2 lớn hơn cả tuổi mình. Nhưng cái thú này khi chơi mới biết, người ta bàn ra bàn vào tôi mặc. Cái cảm giác ngắm nghía qua khung ngắm sáng quắc, chỉnh nét chán chê, liếc tới cái đo sáng vặn qua vặn lại cái vòng khẩu cũ kỹ và cái bánh xe tốc độ cọt kẹt cho vừa ý, cảm giác đó sao mà chậm rãi, từ tốn thoải mái đến thế. Rồi lúc kéo cần tua phim, roẹt một cái, tấm film đẩy vào vị trí. Bấm nút chụp nhẹ nhàng, xoạch, rùng mình, vậy là khoảnh khắc đã bị nhét vào cái hộp sắt kín ở lưng máy rồi. Mà tò mò muốn lôi ra xem cũng không được, cứ phải chụp xong cuộn đã, có khi 1 tuần, có khi cả tháng…

Lúc tôi quyết định sẽ tráng film tại nhà, tìm kiếm hóa chất vất vả quá, chả biết hỏi ai. Nhưng mua đc hóa chất rồi thì mừng quýnh. Ngồi đun từng ấm nước một cho đủ 5 lít nước tinh khiết rồi pha từng loại hóa chất một, vừa pha, khuấy, vừa xuýt xoa. Cái ngày tráng cuộn film đầu tiên, lúc rút film ra khỏi fixer, tráng tráng rửa rửa rồi treo lên, ôi cái cảm giác khó tả. Nhìn bao khoảnh khắc mình dồn tình cảm, tâm trí vào nó, nhịn bao nhiêu ngày nhốt nó trong cái hộp film, giờ khi nhìn lại, bao cảm xúc lại ùa về…

Chạy khắp mượn được cái máy rọi ảnh, mua giấy ảnh, đèn đỏ nữa, vất vả hơn 2 tuần liền. Tôi đi hỏi người này người họ về rọi ảnh, chả mấy ai biết nữa, thời đó lâu quá rồi. Kiếm được quyển sách từ năm 75, đọc ngấu nghiến, trong lòng trỗi dậy cảm giác muốn thử rọi ngay. Rồi cũng không nhịn được khi chờ thời tiết mát, lần đầu tiên rọi ảnh, thiếu thốn đủ thứ, rồi cũng làm xong được tấm ảnh. Nhìn tấm ảnh từ từ hiện lên trong khay hóa chất mà thấy trong lòng như có chai coca sóc mạnh chực phun trào vậy :)). Lúc treo từng bức ảnh lên dây phơi, ngồi ngắm nó một lúc rồi mới vào nhà, vừa nghĩ tới những cảm xúc khi mình chụp tấm ảnh đó.

Giờ cầm chiếc FM2, tôi chụp lại những lúc buồn, lúc vui, tự kỉ có, hưng phấn có, những tấm ảnh với người khác là rất xấu, vô vị, nhạt, kệ thôi, tôi chụp để gặm nhấm lại những cảm xúc lúc đó , người ngoài sao hiểu được chứ.

Với nhiều người chụp film, chơi film còn là đam mê, là một nét tinh tế của môn nghệ thuật nhiếp ảnh. Tôi thì ko nghĩ cao siêu thế, tôi chụp film chả phải để khám phá chân trời nhiếp ảnh gì, chả phải trải nghiệm cảm giác mới gì, với tôi, đơn thuần chỉ là nhấm nháp chậm rãi niềm vui, cùng với chính mình, với bạn bè, với người thân yêu 🙂

Post này viết dành tặng cho người em gái thích FM2, cám ơn em 🙂

2 Comments

  • Reply Minh Dang Quoc August 12, 2015 at 9:33 am

    E cũng giống anh:)) vứt em D90 ở nhà và chạy đi mua máy phim. E thấy thích cảm giác chụp phim hơn máy Dslr

  • Reply Nguyên Bình December 5, 2016 at 9:45 pm

    Em cũng mới chụp film được nửa năm, và cũng là khoảng thời gian 6D bị vứt vào xó.
    Hi vọng sẽ có nhiều bài viết về film nữa của anh.

  • Leave a Reply

    Top