“Ánh ơi,
Anh xin tạ tội cùng Ánh. Chiều hôm qua dưới anh Bửu Ý có mời bạn bè ăn lúc 4 giờ. Anh tưởng là ăn nhanh để về kịp với Ánh nhưng về đến thì Ánh đã vừa đi. Chắc mùa xuân thì Ánh không giận lâu. Đừng giận Anh nghe Ánh. Sáng nay chắc Ánh không qua vì thế nào cũng còn tức nhưng chiều nay thì qua thăm anh nghe. Anh xin lỗi một lần nữa vì đã thất hẹn. Điều đó anh ghét nhất nhưng lại chính anh đã nhầm vào lỗi đó trước.
Merci về đồng bạc cho mùa xuân.
Chiều qua anh sớm nghe Ánh để mình còn có thì giờ đi chơi với nhau nếu Ánh thích.
Đừng buồn nghe em.
Yêu dấu,
Anh.”
Trịnh Công Sơn rất siêng viết thư – có đến hơn 300 lá thư được viết trong 3 năm từ 1964 đến 1967 và được bà Dao Ánh(*) gìn giữ cho đến hôm nay – để nói chuyện với người tình ở xa. Giọng điệu thủ thỉ: “Buổi trưa anh không ngủ được nên đi lang thang ra phố, mưa nhỏ rồi lớn dần đuổi anh chạy về đây”, “Anh nhớ Ánh vô cùng đó Ánh”, “Anh chợt nghĩ cuộc đời buồn bã thế này sao chúng mình không tha thiết với nhau hơn!”. Cũng giống những đôi tình nhân khác trên cõi đời này, hẹn hò và lỡ hẹn, giận nhau rồi xin lỗi.
Thư tình của Trịnh còn có không gian, có cây cối, có tiếng thở dài, có nỗi buồn trôi qua kẽ tay. Ông nói hết mọi thứ cho người yêu nghe, như là Dao Ánh đang ngồi trước mặt. “Mưa rất buồn như một điệp khúc dai dẳng trong mùa đông này, làm sao chúng mình níu được tay nhau ?”.
Trịnh Công Sơn tâm sự: “Mỗi ngày sống qua là mỗi ngày thấy sự bình an sa sút đi một chút, tâm hồn cũng hư hao đi ít nhiều. Anh mong sao mình có phép mầu để làm cho người mình yêu được hạnh phúc”.
Đến lúc phải nói lời cuối cho cuộc tình, ông Trịnh nhận hết lỗi về mình: “Anh cam đành làm người bội bạc. Quyết định nào cũng có sự khổ sở của nó. Chúng mình chấm dứt tình yêu đó ở đây. Cầu mong thật nhiều bình an cho Ánh và đời đời hạnh phúc”.
*Dao Ánh:
Dao Ánh là em ruột của Ngô Vũ Bích Diễm (người mà nhạc sĩ TCS từng yêu và viết tặng Diễm xưa). Mối tình của Trịnh Công Sơn với Bích Diễm không sâu nặng như với Dao Ánh. Khi Bích Diễm vào Sài Gòn học đại học, Trịnh Công Sơn và chị Diễm không còn dịp gặp nhau nhiều nữa, cũng như do trắc trở gì đó không rõ lắm nên hai người đã gần như không có ước hẹn lâu bền. Có dạo Bích Diễm từ Sài Gòn ra Huế nghỉ hè và ghé thăm anh Sơn. Lúc ấy Trinh (em út của Trịnh Công Sơn) còn rất nhỏ, khoảng 6-7 tuổi, nhưng vẫn nhớ một chi tiết rất ấn tượng. Đó là một bữa anh trai Trịnh Công Sơn bị ốm, đang nằm dưỡng bệnh trong nhà, bỗng nhiên nghe có mùi thơm của hoa dạ lan tỏa ngát phòng. Thấy anh gắng đứng dậy bước ra và thấy có một bó hoa dạ lan thật lớn đặt sẵn trước cửa, trong hoa có một lá thư của Bích Diễm viết chia tay mình. Anh buồn bã quay vào và sau này khi Trinh đã lớn, anh Sơn nhiều lần kể lại với Trinh về bức thư ấy…
Từ khi biết chị mình (Diễm) đã chia tay anh Sơn, Dao Ánh viết thư nhờ Ngân (em gái Trịnh Công Sơn học cùng trường Đồng Khánh với Dao Ánh) đem về cho Trịnh Công Sơn, thư nói lên tình cảm thân thương của chị Ánh đối với anh Sơn trước những ngày không vui đang bủa vây anh. Anh Sơn viết thư trả lời. Từ đó anh với chị Ánh thư từ qua lại thường xuyên. Năm ấy, vào 1963, chị Ánh mới 15 tuổi.
No Comments